Trên đường tới phòng mổ, bà đọc lại một màn kịch bà đã diễn. Khoa phân tâm cũng căn cứ một phần vào khả năng chữa bệnh của lời nói. Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh.
Nhưng thiệt ra làm thế, ta chẳng giúp cho tinh thần chút nào ráo". 141 Mỹ kim, mà con số ấy chính là lợi tức của ông vậy. Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.
Quy tắc 1: Lời chỉ trích bất công thường là những lời khen che đậy. Ông kể: "Nhưng cũng may, tôi còn một đứa con trai bốn tuổi. Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W.
Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ? Rockefeller, con người kỳ khôi này đã nêu ra hai kỷ lục bất thường: ông đã gây được một gia tài khổng lồ, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Hoa kỳ và điều đáng chú ý là ông sống 98 tuổi. Tới ba giờ sáng, về nhà, cô chẳng mệt nhọc mảy may mà còn vui tới nỗi không ngủ được nữa.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế, nói: "Thượng Đế muốn sao con xin nghe vậy" mà hai hàng lệ ròng ròng trên má. Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất. Và Benjamin Franklin tóm tắt ý ấy trong lời nói giản dị này: "Anh thương người tức là anh rất thương anh vậy".
Giê Su nói: "Ta mang tới cho các con một đời sống, một đời sống phong phú hơn". Ngủ được còn gì hơn nữa? Brill, còn đi xa hơn nữa.
Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài. Chẳng hạn, mới rồi tôi nghỉ hè ở bên hồ Louisse, trong dãy núi Canadian Rockies. Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện.
Khi tôi phỏng vấn cô Merle Oberon, cô tuyên bố rằng cô nhất định quẳng gánh lo đi, vì cô biết cái ưu tư sẽ tàn phá cái nhan sắc của cô, cái bảo vật quý nhất, nhờ nó cô nổi danh trên màn ảnh. Chúng không gieo, không gặt, cũng không phơi, không cất. Từ đó ông tiến dần lên đài vinh quang và uy quyền.
Lúc mọi người bắt tay vào việc, ông đã làm gần xong nửa công việc hôm đó. Ông rán bịt lại mà khói vẫn xì ra, làm ông muốn rán ra khỏi phòng mà chụi lạnh vậy. Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không.
Vậy buổi tối, khi có vẻ mệt nhọc và cử động uể oải, cô ta thiệt mệt không! Chắc chắn là thiệt. Không có cách gì cho nhiều hạt cát chui cùng một lúc được, trừ phi là đập đồng hồ ra, hết thảy bọn chúng ta đều như chiếc đồng hồ ấy. Cách đây khá lâu, tôi đã khám phá ra một điều quan trọng: "Khi đã không thể ngăn cấm người chỉ trích tôi một cách bất công, thì tôi có thể làm một việc ích lợi hơn, chẳng nên để những lời chỉ trích vô lý đó làm mình bực dọc".