Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Cái này không rõ lắm. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.
Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Cười vui cho dễ sống. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Hoặc biết nhưng không rõ.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.