Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết". Một người ở Ấn Độ, ông H. Y nói rằng dầu biết rất nhiều về cá ngựa mà không bao giờ bỏ một xu ra để cá hết.
Vậy nếu hạn chế số lỗ là 5 Mỹ kim, thì có thể lời khá lắm vì trong 12 lần chỉ có độ năm lần bị lỗ". Có lẽ chưa ai khổ cực ghê gớm như họ trên con đường về. Sống trong "cái phòng kín mít của ngày hôm nay" có lợi cho đời sống không?
Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy. Quy tắc 1: Lời chỉ trích bất công thường là những lời khen che đậy.
Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần. Nhưng nếu chúng ta không làm từng việc một, chậm chạp, đều đều như những hột cát chui qua cái cổ đồng hồ kia thì chắc chắn là cơ thể và tinh thần ta hư hại mất". Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee.
Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Quy tắc 1: Lời chỉ trích bất công thường là những lời khen che đậy. Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.
Nếu bạn là một nhà doanh nghiệp, chắc bạn nghĩ: "Nhan đề chương này thiệt là lố bịch. Một đêm, cách đây một thế kỷ, khi cú kêu trong rừng bên bờ hồ Walden, ông Henry Thoreau chấm cây bút lông ngỗng vô bình mực tự tay chế lấy và chép vào nhật ký: "Muốn biết giá trị của một vật là bao nhiêu thì cứ xét xem bây giờ hoặc sau này phải đem bao nhiêu đời sống để đổi lấy vật ấy". Ông đã thành công rực rỡ, sách ông bán rất chạy.
Nhật ký chép như vậy sẽ khuyến khích bạn cố gắng mãi lên, và sau này một buổi tối nào vô tình đọc lại những trang ấy, bạn sẽ thấy lý thú biết bao! Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Những nhà mô phạm cổ đều lắc đầu.
Vậy đừng tàn phá nó bằng cách chuốc lấy lo phiền". Ông không sao trị được hai bệnh ấy, nên ông nhất quyết lợi dụng chứng mất ngủ của ông. Làm như vậy hai lần mỗi ngày.
Nhưng không bao giờ dì tỏ vẻ khó chịu ra nét mặt. Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác. Lúc đã xong, tôi nhận thấy rằng đã mấy tháng nay, lần đó tôi mới được hưởng ba giờ bình tĩnh, hưu dưỡng tinh thần.
Làm việc ở tiệm 12 đến 14 giờ một ngày, nhưng không thấy mệt, vì không phải làm việc mà là tiêu khiển. Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng. Ông chủ của bạn muốn bạn yêu nghề, để ông thâu được nhiều tiền hơn.