Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
