Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Thật ra, có gì để mất đâu.
Người yêu càng quí chứ sao. Những hình ảnh đã nguội. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Êm dịu và hoang vắng. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Không gì tự nhiên mất đi.
Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.