Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.Nói thì hay mà làm thì rất dở.Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.Còn tĩnh tâm mà viết.Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
