– Kobbi mở đầu bằng một câu chào thật trang trọng – Vâng! Cầu cho cái túi của anh luôn căng phồng và anh được bận rộn nhiều hơn trong xưởng làm việc.Bởi vì, anh ta không chịu cho biết tên của mình.Tại sao mày cứ ngồi tách biệt một mình vậy?-ôi muốn xin ý kiến của anh về một vấn đề mà tôi không biết nên làm thế nào cả.- Anh luôn luôn tốt bụng với những người bạn của anh, Bansir à.- Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó.Vợ của anh thỉnh thoảng lại xuất hiện ở cánh cửa, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía anh, như thầm nhắc nhở rằng bao bột mì trong nhà đã hết, anh cần phải đóng xong chiếc xe, gò lại cho kỹ, chạm khắc đâu vào đó rồi đánh bóng, quét sơn và phủ da lên những vành bánh xe để giao cho khách, nhằm kiếm một ít tiền mua bột mì.Để những nguyện vọng của mình được thực hiện, ít nhất bạn phải thành công về mặt tiền bạc.- Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay.- Xin vui lòng cho biết, hiện nay anh đang kiếm sống bằng nghề gì?