Steve là một người bướng bỉnh, gai góc nhưng tôi lại khá thích anh ta. Ban nhạc yêu thích của tôi trở thành đơn vị cuối cùng không thể ký kết để phân phối trên iTunes và tôi thật sự rất mong muốn rằng tôi có thể sống để chứng kiến sự việc này được giải quyết”. Bản thỏa thuận đó nói rằng với số tiền đầu tư 10 triệu đôla đó, Jobs sẽ sở hữu 70% công ty, và toàn bộ số cổ phiếu còn lại được phân phối cho Ed Catmull, Alvy Ray Smith và 38 nhân viên từ nhân viên chủ chốt cho tới lễ tân.
Simpson nhớ rằng “Ý nghĩ muốn gặp cha đã thôi thúc tôi”. Và kết quả xấu này đã buộc ông phải đối mặt với thực tế. Vài ngày sau Jobs nhận được cuộc gọi từ Schmidt, ông này đã từ chức khỏi ban giám đốc của Apple vào mùa hè năm trước, ông đề xuất một cuộc hẹn, và họ gặp nhau tại một quán cà phê ở trung tâm mua sắm Palo Alto.
Những ngày đó cũng trôi qua. “Không thể nào làm được!” Tribble nói rằng Jobs nên chấp nhận thực tế. Điều đó được phản ánh khi Jobs tiến hành trang trí gian hàng giới thiệu.
Để ngăn chặt thiệt hại, ông đã quyết định mạnh tay sa thải một loạt nhân viên. Hóa ra ông muốn tôi viết một cuốn tiểu sử về mình. “Steve, cái tự ái nghề nghiệp ấy quá đắt đỏ,” Ellison nói.
Vụ việc này đã khiến Raskin phải viết một bản tường trình nghiêm khắc gửi cho Mike Scott, người một lần nữa bị đặt ở trong tình huống khó xử của một vị chủ tịch luôn phải cố gắng xoay sở với một người đồng sáng lập tính khí thất thường đồng thời là một cổ đông lớn. “Thế là chúng tôi đã thiết kế một toà nhà khiến mọi người muốn đi ra khỏi văn phòng của mình và tụ tập ở khu trung tâm, với những người mà bình thường có lẽ họ chẳng bao giờ gặp gỡ. Giai đoạn tiếp theo là kim loại.
"Nó đã trở thành một mối quan hệ nghiêm túc giữa hai người bạn tình cờ muốn trở thành người yêu của nhau", Jobs kể lại với một giọng điệu hơi tiếc nuối. “Đó không phải vấn đề tốc độ xử lý hay bộ nhớ,” Jobs nhớ lại. Cậu con trai Reed của họ, người cũng từng ăn chay, trở thành một “động vật ăn tạp ngon lành”.
“Vậy thì nó sẽ không giống một cuốn sách lưu hành trong nhà nữa. Chúng tôi có thể đối đáp được trúng ý của nhau bởi vì chúng tôi có chung lối tư duy. Năm 1982, doanh thu hàng năm của Apple ở mức một tỷ đô-la, trong khi Microsoft mới chỉ đạt mức ba mươi hai triệu đô-la.
Họ nhận được một chuyến tham quan và phần giới thiệu lịch sử riêng bởi một trong những nhân viên ở đây, người đã ngồi cùng Jobs trên một chiếc ghế băng đầy dấu vết thuốc lá mà Jerry Lee Lewis từng sử dụng. Đều đó có nghĩa là ông sẽ chấm dứt ngay cả các bữa ngũ cốc Roman hay bánh mỳ, ngũ cốc khác và sữa. “Chúng tôi sẽ chấp nhận việc này,” ông nói.
" Ông cáo buộc Sculley không tìm hiểu quá trình phát triển sản phẩm, và sau đó, ông nói thêm một câu hàm ý hướng mình làm trung tâm: "Tôi muốn anh ở đây để giúp tôi phát triển, và anh đã chẳng giúp đỡ tôi được gì. Hai đứa đâ dựa vào thành cầu bằng đá trơn mượt và nhìn xuống dòng nước xanh cuộn bên dưới. 000 đô-la đó, và tôi có ấn tượng là ông ấy sẵn sàng đánh cược số tiền đó,” Jobs nhớ lại.
“Chúng tôi có một cơn lốc những ý tưởng từ Steve và cần phải cố đi trước nó,” Fadell nói. Có người cưỡi voi, hãy thử nghĩ xem bạn nên gọi nó là gì. Sau khi vụ việc được giải quyết xong, Jobs quay trở về với cuộc sống của mình - trưởng thành trong một số khía cạnh, mặc dù không phải tất cả.