ở trường, không có cuộc tranh biện nào mà tôi không có mặt. Tại tỉnh Reno, kinh đô của ly dị, người ta xử những vụ ly dị không ngừng, từ đầu năm đến cuối năm, mỗi tuần sáu ngày, mỗi giờ sáu vụ, nghĩa là mười phút một vụ. Tránh nó cách nào? Bằng cách ông giao hàng cho tôi vào đầu buổi chiều, như vậy xe của ông khỏi phải đợi, hàng của ông gởi được mau và những người làm công của ông về nhà được sớm để thưởng món ma-ca-rô-ni (macaroni) tuyệt khéo mà hãng ông chế tạo ra.
(Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó". Franklin Bettger, một biện sư khéo léo nhất trong nghề bảo hiểm nói với tôi: "Từ lâu, tôi đã hiểu rằng với nụ cười, đi đâu ta cũng được tiếp đón niềm nở hết. Trong xã giao cũng vậy.
Ông ấy muốn nói mà tôi không để ông nói. Adoo, Tổng trưởng thời Tổng thống Wilson, tuyên bố: "Lý luận không thể nào thắng được một người ngu hết". Hồi đó cháu 19 tuổi, mới ở trường ra, nghĩa là không có một chút xíu kinh nghiệm nào về thương mãi.
Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng. Nếu bạn muốn tu thân, tập tự chủ và làm cho người khác tin theo mình thì hãy đọc cuốn tự thuật của Benjamin Fraklin, một cuốn sách đọc rất mê và được liệt vào những tác phẩm cổ điển bực nhất của Mỹ.
", "Đừng làm cái này hay cái kia". Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. Đó là quy tắc thứ nhất.
Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình". Mình vẫn thích giúp kẻ khác. Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó.
Nhóm thợ hiểu rằng ông biết họ đã phạm luật của xưởng nên nhắc khéo họ. 6- Thành thật làm cho họ thấy sự quan trọng của họ. Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó.
Ta hãy để cho khách hàng, bạn bè, người yêu và bạn trăm năm của ta thắng ta trong những cuộc tranh biện nho nhỏ mà không tránh được. Vả lại, nếu ta có tính rụt rè của Meade thì ta cũng đã hành động y như ông ta. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc.
Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ. Bạn có thể dùng thuật đó mỗi ngày. hứa mùa sau sẽ đặt làm hai cái máy như vậy nữa.
Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ. Một bác sĩ khác, ông G. Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta?