Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Mua để đến những giờ bỏ học. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân.
Để sống cho xong đời. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.