Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Xung quanh là người. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.
Còn lại, nó mới là hư vô. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.