Con nó thì sinh ra trong đó. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Tình yêu bao giờ cũng mới. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Đến chỗ học không phải để học.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.