Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Chẳng ai bóc lột ai cả. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.
Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Không phải là rứt tung.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Mất chứ không phải biến mất. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: