Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.Làm gì có lí do gì mà khóc.Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Rồi lại êm êm lan ra.Dẫu không phải không có lúc buồn.Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.