- Tao không thích công việc mày đang làm.Nghe giọng trầm tĩnh của Sharru Nada, Hadan Arad Gula im lặng, nhưng không hẳn là đã tin vào điều ông vừa nói.Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ông Algamish nói.Đêm đó tất cả bọn ông bị nhốt vào một chỗ và sáng hôm sau, người chủ nô lệ mang cả bọn ra chợ bán.- Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa.Giống như chúng tôi, đoàn người của ông cũng đang ở bên ngoài thành.Tất nhiên, ông chủ của anh ta không thể đáp ứng yêu cầu vô lý đó được.Khi họ tiến vào cổng, những người lính gác cổng liền giậm mạnh gót chân và kính cẩn chào Sharru Nada, một công dân danh dự của vương quốc.Đêm ấy, ông lo lắng quá nên không thể nào chợp mắt được.Tôi tự hỏi tình cảnh của mình có gợi cho họ một sự thương hại nào không.
