Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Tôi kém nhất khoản này. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Muốn được tin tưởng một lúc.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.