Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Mân mê hoài cuốn anbum. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Chẳng có gì đáng bực cả. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Làm một bài thơ dở để được khen.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Bác không thoát được ra đâu. Chẳng có cái gì đập.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Còn tĩnh tâm mà viết. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.