Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Bạn chưa làm được gì cho họ. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Ông Diểu tức giận giương súng.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.