Một người suốt đời làm nghề quảng cáo tự cho mình là thần thánh trong nghệ thuật dẫn dụ người khác mà còn viết một bức thư vô lý như vậy, thì những ông thợ may, làm nệm, làm vườn ra sao nhỉ? Đây, một bức thư nữa của ông chủ sự một nhà ga lớn gởi cho ông Edward Vermylen, theo lớp học của tôi. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo. Lần lần lời lẽ, cử chỉ hóa ra thân mật; rồi ông ta kể chuyện về con cái ông ta.
Trong cuốn "Ký ức về đời tư của Nã Phá Luân", ông viết: "Tuy tôi chơi bi da rất giỏi nhưng tôi cũng cố ý nhường cho Hoàng hậu thắng tôi, mà được vậy, Hoàng hậu rất vui lòng". Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. - Được! Để tôi cho cháu một con.
Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà. Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công". Nhóm thợ hiểu rằng ông biết họ đã phạm luật của xưởng nên nhắc khéo họ.
Một hãng xe hơi có sáu khách hàng không chịu trả tiền sửa xe. Đó là quy tắc thứ năm. - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được?
Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý. Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. Má nó dắt nó tới tiệm lớn, đưa mắt làm hiệu với người bán hàng và nói: "Đây, cậu này muốn mua đồ đây".
Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi. Thân mẫu tôi không thích nó". Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông.
Một tuần sau, áo đó quả nhiên hết thôi, và từ đó tôi hoàn toàn tín nhiệm cửa hàng đó". Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm. Hội nghị của những hội đó họp ở đâu thì dẫu phải lội suối trèo đèo, vượt đại dương, qua sa mạc, ông cũng tới dự.
Bà lớn tiếng: "Bán ư? Cháu tưởng cô bán xe này sao? Chịu thấy những người lạ ngự trong chiếc xe này sao? Một chiếc xe dượng cháu mua cho cô, mà đem bán nó? Không khi nào! Cô cho cháu đấy, vì cháu biết yêu những đồ đẹp". "Phải nhớ rằng tên một người đối với người đó là một âm thanh quan trọng và êm tai hơn hết thảy những âm thanh khác". Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta.
"Khi ông ta chạy lại cự tôi, đưa quả đấm lên trước mặt tôi, bảo rằng tôi chẳng biết chút chi về máy hết, tôi dằn lòng lắm mới khỏi gây lộn với ông và tự bênh vực. Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. Có lần tới kỳ diễn thuyết, người ta thình lình cho tôi hay rằng tiến mướn phòng tăng lên gấp ba giá cũ.
"Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac. Họ cho quay một cuộn phim đem chiếu trong hàng trăm nhà buôn lớn: Những người bán hàng coi phim và hiểu ngay những điều nên làm và không nên làm trong nghề của họ. Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm".