Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Em chỉ thích những anh nho chín. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Mọi thứ vẫn như thế. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Chúng tôi đã chết rồi. Chuyển sang máy mát xa. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Nó cũng không thích tôi lắm. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.