Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.
Ông hãy trả lời có hay không. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Hoàn toàn không ngái ngủ. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Bác không thoát được ra đâu. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.