Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Chắc hôm nay có việc gì. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Cái vực của sự hỗn độn. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Những cái tát của cát.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Một số người giúp đỡ nhiều. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em.
Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Nhà văn ngồi lại một mình. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.