Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Mà đời người thì có mấy đâu. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Một điều rất hệ trọng.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.
Trẻ con hay người lớn. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Họ biểu trưng cho chính họ. Nên không ai có lỗi.
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.
À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.