Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Và những cái xác cháy khét lẹt.Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.