Những cơn gió lạnh buốt trong đêm ở sa mạc ào ào thổi đến, Kalabab cúi xuống, kéo tà áo choàng che đôi chân rắn rỏi của mình, rồi thong thả nói tiếp: Ông bèn thì thầm hỏi anh ta: Mong ông mua giúp để tôi và các nô lệ của tôi được trở về ngay trong đêm nay.
- Cháu nói đúng một nửa sự thật mà thôi. – Cháu đã tiếp thu những bài học làm giàu rất tốt. - Vậy thì anh có thể n, cho dù mục đích của anh ta rất cao đẹp, nhưng với khả năng như vậy anh ấy chưa thể trở thành thương gia được.
- Với phần thưởng như thế này, sao lại không thể chia sẻ với người thân được chứ? Tôi chắc rằng người chị ruột của anh sẽ không tước mất niềm vui của anh đâu. - Đồ ngốc nghếch, anh chẳng hiểu gì hết. Những bằng chứng vay tiền của họ đến rồi đi thường xuyên, chứ không nằm lì trong cái hòm này.
Thôi, cậu hãy cố gắng đi theo một con đường của riêng mình và cầu mong cho những vị thần sa mạc sẽ che chở cậu. Lần này, tôi nhận thấy gương mặt của ông có thêm nhiều nếp nhăn và cặp mắt trĩu xuống. Bọn ông cũng rất lo lắng cho Kẻ cướp biển.
Tất cả đều được tôi cất giữ cẩn thận trong cái hòm này. Nhưng ông không quan tâm đến những lời bà Swasti nói. - Vấn đề này khiến tôi nhớ lại đợt cá cược đua ngựa ngày hôm qua.
Ông ta cũng là bạn quý của tôi. - Chuyện bắt đầu từ một giấc mơ. - Nếu cứ mỗi buổi sáng, bạn bỏ vào trong giỏ mười quả trứng, đến buổi chiều chỉ lấy ra chín quả.
- Chắc cậu không biết, hiện giờ chính tôi cũng là một nô lệ. Mọi người lần lượt cám ơn Dabasir về câu chuyện thú vị, đồng thời cũng là một bài học sâu sắc trong cuộc sống, rồi trở về chỗ cũ tiếp tục bữa ăn dang dở của mình. - Ông hãy mang cho tôi một cái đùi dê nướng thật vàng với nhiều nước xốt, bánh mì và rau quả.
- Cám ơn anh! Tôi xin được nói tiếp. Do chàng trai này có hoàn cảnh giống tôi, chỉ là một thanh niên làm việc kiếm sống hàng ngày và gia đình rất nghèo nên không đủ tài chính để thực hiện dự định đó. Ông Sharru Nada đã khá cao tuổi, nhưng vẫn tỏ ra tinh nhạy và luôn vui vẻ, hòa nhã với mọi người.
- Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt. Nhà mẹ ruột của bà Sira tuy ở xa nhưng đi không quá một ngày đường. - Than ôi! Cháu và cha cháu không có tài làm ra vàng như ông nội của cháu.
Sau đó, cháu hãy lên kế hoạch chi tiêu hợp lý và không vượt quá số tiền còn lại. Anh có thể hoàn toàn yên tâm về lời hứa của tôi! - Ta đã từng biết họ cách đây bốn mươi năm.