Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó."Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi.Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm.Mới đầu, hạnh phúc của ông bà đầy đủ quá, hoàn toàn quá, đến nỗi có khi cả hai đều quỳ gối, cầu xin Thượng đế gìn giữ họ trong cảnh thần tiên đó.Họ không oán hờn gì hết, họ không cho rằng họ bị chúng tôi phản.Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được.Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền.Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận.Ông bạn già của tôi nói câu ấy, nay đã khuất, nhưng lời khuyên đó, bây giờ vẫn còn giúp cho tôi nhiều.Dorothy Dix còn nói: "Sự thực hiển nhiên nhất, nhưng ngược đời nhất, chính là chỉ có người trong nhà, thân cận nhất mới nói với ta những lời nhỏ mọn, tục tằn, độc ác nhất".