Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Mở tủ ra, thay quần áo.Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Và như thế, em hiện hữu.Có lẽ mình nên im lặng.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
