(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Nhưng họ không cũ lắm.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Sao lại xé sách hở con. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Chẳng ai thua thiệt cả. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.