Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Đó là quy tắc thứ 7. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã giúp tôi hiểu lòng người và mới trông thấy ông, tôi đã biết ngay ông là một người trọng lời hứa và danh dự.
Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này. Mà đàn ông lại thừa biết rằng người vợ được chiều chuộng khéo léo sẽ làm mọi việc, hy sinh mọi thứ cho chồng vui. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.
Cho nên địa vị người quân tử bao giờ cũng vượt thiên hạ, mà thiên hạ không oán cũng không hờn". Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó. Viên "thám tử" nhóm lửa ở sau nhà, nung một thanh sắt cho tới trắng ra và dọa sẽ dí vào đứa nhỏ nào dám dẫm lên vườn cỏ! Bản tính loài người như vậy.
John Wanamaker, là chủ nhiệm cửa hàng lớn trong tỉnh Philadelphie, cũng dùng phương pháp đó. Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm. Bà Georgette Leblanc đã khen chị Marie và lời khen đó đã thay đổi hẳn người đàn bà đó.
Tại nước nhuộm như vậy". Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Ông chỉ nói tới vấn đề mà ông kia ưa nhất.
Nã Phá Luân đã có thể làm cho nàng Eugénie thành một bà Hoàng hậu được, nhưng không có gì ở đời này, cả tình thương của ông, cả uy quyền của ông, có thể thay đổi nổi tính tình của người đàn bà đó. Anh Emile săn sóc đủ mọi bề. Ngày 7 tháng 5 năm 1931, mười ngàn người ở chân thành Nữu Ước (New York) được mục kích một cuộc săn người sôi nổi chưa từng thấy.
Tôi hiểu rằng những lý lẽ mà tôi dùng từ trước tới nay hoàn toàn vô ích. Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi. Một hôm, tôi gặp một người trước làm biện sự một hãng cho mướn nhà, tôi hỏi ông ta có thể cho tôi biết nhà tôi ở, tường xây bằng gạch đặc hay gạch rỗng.
Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó". Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi.
Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó". Hamilton công nhận ý kiến mới mẻ đó. Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ.
Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó. Mọi việc tiến hành thuận tiện. Tôi biết rằng nếu tôi nói được như thường thì tôi đã mất mối hàng đó, vì tôi có một quan niệm hoàn toàn lầm lẫn về cách mời hàng.