- Chúng tôi không có người giám thị nào hết - ông giám đốc trả lời - Có lẽ cũng có người ăn quịt, nhưng chúng tôi không cần biết tới. Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa". Xí nghiệp đó vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy.
Như vậy bạn đỡ tốn thì giờ và đỡ cả bực tức. Ông Straub, theo học lớp giảng của chúng tôi, kể chuyện: "Tôi viết thư cho người chủ nhà, báo trước rằng hết hạn trong giao kèo, tôi sẽ dọn đi nơi khác. Từ sáng dậy tới khi đi làm, tôi ít khi nói với nhà tôi quá 12 tiếng.
Điều đó quan trọng lắm. Nhưng tôi tự nhủ: "Anh Emile, anh đợi khi nào tôi gặp anh, tôi sẽ cho anh một trận". Nhưng nó có phương pháp hoàn toàn để làm mọi người yêu nó: là chính nó, nó yêu mọi người.
Kích thích thị giác và óc tưởng tượng. Nhưng, tất nhiên là tôi chỉ học trong sách; còn ông, ông học một cách trực tiếp, học bằng kinh nghiệm. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ.
đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Những thợ mỏ trong Công ty Nhiên liệu và Kim thuộc ở xứ Colorado - do ông Rockefeller giám đốc - quyết liệt đòi tăng lương. Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?".
Nã Phá Luân đã có thể làm cho nàng Eugénie thành một bà Hoàng hậu được, nhưng không có gì ở đời này, cả tình thương của ông, cả uy quyền của ông, có thể thay đổi nổi tính tình của người đàn bà đó. Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được? Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự. Chỉ trích là vô ích (nó làm cho kẻ bị chỉ trích phải chống cự lại và tự bào chữa) mà còn nguy hiểm, oán thù.
Đó là quy tắc thứ năm. Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ. Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người.
Nếu ông muốn mỗi bữa cơm thường là một bữa tiệc, thì xin ông đừng bao giờ chê bà nhà nấu nướng vụng; đừng bao giờ bực mình mà so sánh những món của bà làm với những món của cụ bà làm hồi xưa. Như vậy chẳng hơn ư? Những câu như vầy thiệt là thần diệu: "Tôi có thể lầm được. Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy".
bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được. Một tờ báo ở Boston chép lại mộ chí ngộ nghĩnh sau này: "Đây là nơi nghỉ ngàn thu của William Joy Y suốt đời hăng hái bênh vực ý kiến của y Y có lý trong suốt đời y Nhưng có lý hay vô ý Y cũng vẫn chết, không hơn, chẳng kém". Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó.
Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra. Cả ngàn lính đào ngũ. Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu.