Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng: Kìa! Những người có tóc hoe vàng đến từ phương Bắc; những người da đen hay cười đến từ phương Nam; và cả những người da nâu nữa. Cho đến một hôm, ông ấy thất thểu tìm tôi cho biết, gia sản của ông đã khánh kiệt.
Một chấm trắng nho nhỏ nổi bật kia là ngôi tháp của Đền Chuông đấy. - Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu. – Khi nói về sự may mắn, phải chăng chúng ta thường nghĩ đến các sòng bài, nơi có nữ thần May Mắn phù hộ cho chúng ta được nhiều tiền?
Quả thật, kế hoạch này đã không làm con thất vọng. Cháu bắt đầu hiểu ra rồi. Điều này không những tạo điều kiện cho họ trở nên giàu có, mà qua đó tôi có thể kiếm thêm nhiều vàng cho mình.
Quốc vương đang mở yến tiệc trên hoàng thành, với món bánh mì bùn và xúp hành cho các vị đấy! Để những nguyện vọng của mình được thực hiện, ít nhất bạn phải thành công về mặt tiền bạc. – Quan tể tướng trả lời – Nó không ở lâu trong những cái túi nhỏ bé của dân nghèo mà nhanh chóng chạy vào nằm yên trong hòm của những người giàu có.
- Khi còn trẻ, tôi đã từng học cách làm yên ngựa. Đó là các bạn hãy làm đúng theo lời tôi đã gợi ý cho người buôn trứng: “Cứ mỗi lần bạn bỏ vào túi của mình mười đồng thì chỉ nên lấy ra chín đồng để tiêu xài”. Số tiền tăng lên tỷ lệ thuận với thời gian - bạn cho vay càng lâu thì sau này số tiền thu về càng lớn.
- Vào những lúc rảnh rỗi, các nô lệ thường tụ tập và đánh chén vui vầy với nhau. Vì ngay bây giờ, cậu là một con người tự do! Nói xong, ông Algamish cầm lấy những tấm thẻ đất sét và ra về.
Đúng như ông Algamish dự đoán. Mọi việc tiến hành đúng như vậy. - Thời đại con đang sống khác thời trẻ của cha, cha à! Con sẽ tránh vết xe đổ của cha.
- Cháu luôn mong muốn được trở thành một người giống như ông nội của cháu. – Khôn ngoan là phải nắm bắt và đáp ứng ngay mọi yêu cầu của cơ hội khi chúng ta nhận thấy rõ kết quả của nó sẽ đem lại nhiều điều tốt đẹp. "Thà thừa một thận trọng nhỏ còn hơn phải gánh chịu một điều ân hận lớn về sau".
Phần lớn mọi người đều vui vẻ chấp nhận, thậm chí họ còn sẵn lòng giúp đỡ tôi, nhưng cũng có một số người trách cứ tôi. - Nhưng làm thế nào anh chắc chắn tôi sẽ có được một cây đàn như thế, vì hai chúng ta hiện đang nghèo khổ không khác gì những nô lệ của nhà vua? – Kobbi hỏi. - Mỗi năm anh làm việc rất cật lực mà chỉ để dành được một đồng tiền vàng thôi ư?
Do thế, tôi sẽ không cho bất kỳ ai vay tiền nếu tôi không tin tưởng vào khả năng hoàn lại tiền của người đó. Đôi mắt của Hadan Gula lộ vẻ tức giận. - Tôi khuyên các bạn nên lấy sự khôn ngoan của Algamish làm bài học cho mình, hãy luôn tự nhủ với bản thân rằng: "Phải dành riêng cho mình một phần mười trong tổng số tiền mà mình đã kiếm được".