Tôi chốt trong, không thưa. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.