Người ta cũng đừng lấy làm lạ khi các cơ quan sinh dục trong người bạn trai được thành thực, tự nhiên trong họ nẩy sinh xu hướng đòi hỏi về tính dục. Cho đặng thuyết phục phải nắm vững chủ ý của mình mà cho đặng có chủ ý, phải biết chú ý. Tại người hay tại tình? Có lẽ tại cả hai, mà tại người nhiều hơn.
Không phải là bạn trai có ý để hồn phiêu lưu, có nhiều người chống trả với tật mơ mộng lắm. Nó còn xúi họ ăn nói, hành động cách ngu xuẩn để gọi là lấy danh dự lại mà kỳ thực làm cho mất mặt thêm. Có gì làm họ khoái chí bằng khi ngắm gương họ hy vọng thân hình họ sẽ đẹp.
Họ đem tình yếu ấy hiến cho Thượng đế và nhân loại: thế là họ đi tu, tu vì tận hiến, vì muốn hy sinh, giúp ích chớ không vì trốn đời ích kỷ. Song dù sao thái độ quân tử của họ cũng đáng quý mến. Sự tương ái ấy là sự kiện tự nhiên có trong nam nữ thôi.
Nhờ thân thể chu đáo luyện tập mà họ sẽ làm nhiều việc có ích cho đời. Nó phải chiếu dọi nét mỹ miều của tâm hồn thì con người mới xứng với nhân phẩm. Có người thiếu sự giáo luyện về đức khôn ngoan, hay lấy cái tương đối làm tuyệt đối.
Nó căn cứ vào những điều kiện vật thể nên nó bắt bạn trai đòi luôn sự hiện diện của bạn mình. Các hiện tượng nầy báo hiệu rõ rệt bạn trai đã qua hẳn thời kỳ tiền thanh niên và bước qua cửa thanh niên. Triết học dọn đường cho thần học và thần học đưa đến đời sống thánh thiện từ nội tâm.
Lòng họ đã trống rỗng. Phước thay những tâm hồn bạn trai nương bóng chân tu. Họ thoáng qua là biết ý mẹ và có thể lục phá.
Họ phân tích tại vì muốn cho kẻ khác nghe điều mình nói là đúng hơn là có ý nghĩa thảo luận để đi đến chân lý. Họ không thấy chụp cái dĩa sẽ hỏng cái mâm. Bạn trai ở thời hoa niên không tự đắc như Khuất Nguyên mà cho đời say hay đục cả.
Trong khoảng 13 đến 25, đầu thêm sức nặng và các bộ phận được gân guốc hơn. Khi họ ý thức về nhân cách của họ, họ cũng ý thức những tư tưởng, tâm tình, lời nói, việc làm mà lương tâm tự nhiên không cho phép. Tôi ít thấy bạn trai thiếu niên ban ngày mà ngồi yên.
Mấy dòng nầy diễn tả đúng hình ảnh con người không lý tưởng, bị nghèo đi tận tâm hồn, có rất đông ở thời đại chúng ta. Nó tồn tại lớn mạnh về sau khi họ làm cha gia đình. Họ không nghĩtính loài người là trống miệng.
Tôi biết có em, nhưng tôi không biết em ở đâu, đang làm gì. Bị hoàn ảnh cô độc tư nhiên ta muốn tìm người để bộc bạch cõi lòng. Cũng nên đề phòngtính thay đổi, sự bội bạc của người đời.