Khi viết mấy dòng nầy tôi tưởng tượng sẽ có không ít bạn gái bất mãn.Oâng nội ngừng thuật chuyện săn cọp thì họ đánh đáo tiếp theo.Các đồ vật trong gia đình dưới mắt họ, bị coi là cũ kỹ quá.Điều nầy không oan cho họ chút nào cả.Đi đâu mà áo quần rủi rách một chút, họ ngột ngạc,khó chịu, bẽn lẽn.Ra đến nơi, họ mua tùy sự nhó còn lại chút ít trong trí: mì thánh, chỉ, vắt gì cũng được.Có một số bạn trai không ác tâm nhưng hễ nói chuyện với ai thường có thói quen nói chỏi lại.Có nhiều bà vợ thiên hạ cho là tầm thường hay xấu xí mà ông chồng cho là đẹp trần ai có một.Họ lấy làm cao cả theo kiểu nào đó vì biết mình là trai.Người xưa nói: lời nói bay đi, chữ viết tồn tại.