Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Bob chẳng bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên. Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau.
Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn. Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối. Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì…
Ông bà Andrew trước đây sống ở Ý, sinh ra từ đầu thế kỷ 20 thời mà phương tiện đi lại còn là những cỗ xe ngựa. Rồi ông liếc xuống bàn, vô tình thấy dòng chữ: Kings Wholesale Liquors trên một cuốn sách quảng cáo, Marshall reo lên: A ha, Larry King! Anh nghĩ thế nào? Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng.
Hãy nhớ rằng bạn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng nếu có tài đàm phán. Sullivan với một giọng nói đều đều và chậm rãi đã làm cho mọi người không biết bao nhiêu lần lấy tay che miệng. Và tôi rất thích trò chuyện với bà.
Trước hết là sự bình tĩnh. Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Giả sử là khán giả của họ, bạn sẽ nghĩ gì?
Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?! Tại sao? thật đơn giản, dễ dàng, hiệu quả! Nếu muốn khơi mào cho câu chuyện sống động và thú vị, bạn hãy hỏi: Tại sao? Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn.
Mùa hè năm nay còn oi bức hơn năm ngoái. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa. Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ.
Nhiều lời đồn đại rằng Sinatra là một người hay cáu giận nhưng tôi lại thấy anh ta nói chuyện rất khôi hài. Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Sullivan với một giọng nói đều đều và chậm rãi đã làm cho mọi người không biết bao nhiêu lần lấy tay che miệng.
Cuộc trò chuyện có thú vị hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự khéo léo của bạn. Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Nghị sĩ Kefauver đã hỏi Stengel có ủng hộ dự luật Quyền miễn tuân theo luật chống độc quyền dành cho liên đoàn bóng chày hay không.
Đơn giản vì ông chủ của bạn dĩ nhiên không ngang hàng với bạn. Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng. Sullivan với một giọng nói đều đều và chậm rãi đã làm cho mọi người không biết bao nhiêu lần lấy tay che miệng.