Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa.Trước đây tôi đã gõ bài Tựa (và đã đăng trên TVE), lần này tôi chỉ tốn công gõ khoảng 40 trang thôi - khoảng 12% cuốn sách; số còn lại chép từ bản Vvn.Việc đó làm cho ông mê man bất tỉnh, về nhà ăn xong ông nằm bẹp đến hai giờ.Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm.Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.Khoa học dạy tôi rằng mặt trời đang chầm chậm nguội dần, và khi nó nguội mất mười phần trăm, trên trái đất sẽ không còn một sinh vật nào nữa.Còn người bán hàng ở tiệm tạp hoá, người bán báo, người đánh giầy cho bạn ở góc đường nữa? Họ đều là người như ta, trong đầu cũng đầy nhưng lo lắng, mơ mộng và hoài bão riêng.Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín.Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi.Cách đây chín năm ông bà trở về Mỹ, đi diễn thuyết cùng chiếu nhưng phim tài liệu ấy khắp tỉnh này sang tỉnh khác.
