Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Giờ ta muốn nghỉ một lúc.Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.
