Họ hay nhìn những việc khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn. Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Đây sẽ là một cuộc gặp gỡ giữa Hội Liên Hiệp Luật Sư Quốc Gia và Hiệp Hội Sĩ Quan Cảnh Sát.
Nhiều người bảo rằng tôi có một chất giọng tốt và rất lý tưởng với nghề phát ngôn viên. Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả. Tôi sẽ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần.
Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay. Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi. Còn ông thì sẽ nói với họ rằng ông chống lại nó.
Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Đây cũng là cách giúp tôi đã xử trí những tình huống tiến thoái lưỡng nan đấy các bạn. Cách nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi.
Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc. Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế. Bí quyết thành công của anh là gì? Điều quan trọng nhất là tôi đã không mặc cảm về dị tật của mình mà vẫn tự tin trong giao tiếp.
Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi. Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi.
Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Chỉ cần cho tôi biết ở đâu và khi nào. Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra.
Bạn đã đề xuất và khuyến khích mọi người cùng bàn bạc một vấn đề nào đó. Chính nhờ điều này ông đã gây một ấn tượng mạnh. Hoàn toàn khác nhau! Đó là phản ứng tự nhiên của con người.
Hài hước là một yếu tố luôn được hoan nghênh, trừ những trường hợp đặc biệt như thông báo chiến tranh hay một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Một cầu thủ đang dẫn bóng… Hình như anh muốn chuyền cho đồng đội… Không kịp rồi, một cầu thủ khác đã băng lên giành được bóng… Anh ấy di chuyển rất nhanh… qua mặt được một người, hai người… Lách bóng rất khéo… Vâng, thưa các bạn, một pha tranh bóng quyết liệt đang diễn ra… Anh ấy bị ngã. Cách tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi.
Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười). Bà bận rộn suốt ngày ở xưởng làm nên phải thuê một người bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc cho anh em tôi và dọn dẹp căn hộ nhỏ ở phố Bensonhurst (Brooklyn). Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi.