Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Không có thời gian để sửa chửa. Nhưng mà tôi bỏ học. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.
Thế đã là tốt lắm rồi. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.