Có lẽ mình nên im lặng. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.
Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Tôi không có ý định ra đi.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.