Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.Hôm nay lại bị cấm túc thế này.
