Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Ta đâu ham hố thắng thua.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Một pho tượng im lìm.
Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.