Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.
Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.
Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Ốm ra đấy mà làm gì. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.