Vẫn chứng nào tật nấy. Thoát khỏi trước khi họ chết. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Ông cụ rất phấn chấn. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.
What I fell what I know never shine through what Ive known Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Có người cúi mặt bấm di động. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Thôi thì tôi im lặng. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.