Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Tôi đi bộ cũng được. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Nên không ai có lỗi.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Tôi bảo: Chào chú. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Không được đâu cậu ơi. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.